Sẽ còn gì, tổ quốc của chúng
ta
Nếu một ngày người phương xa
giày xéo
Còn gì nữa tiếng ê a thanh
bằng thanh trắc
Khi em ta chẳng được học
tiếng ông bà?
Còn lại gì tổ quốc của chúng
ta
Tóc búi dài không còn nhô cao
sau gáy
Áo bà ba chẳng phấp phơ lưng
thon con gái
Quê mẹ ơi, có khóc cũng được
gì?
Thế hệ chúng ta đã từng thấy
chiến tranh
Qua màn phẳng - ảnh và phim
sống động
Nhưng chưa bao giờ nếm được
vị mặn
Của mồ hôi quê giành từng tấc
đất ngàn đời.
Chúng ta biết rằng súng đạn
vô tri thôi
Nhưng nó giết những ước mơ bé
nhỏ
Nó dìm em ta vào con đường mù
mịt
Nó gầm lên, xé những thớ thịt
quê nhà.
Không! Mày không thể từ quá
khứ bước ra
Không thể cướp cái cơi trầu
ngàn đời ông bà ta chung nếm
Không thể chạm, dẫu là từng
giọt nước
Hỡi những bóng ma nuôi mộng
bá quyền!
Không! Ta không muốn đau nỗi
đau mất mát
Không muốn thấy cảnh mẹ già
dõi mắt trông con
Không muốn nước mắt, không
tiếng bom gầm đạn xé
Đất nước tôi ơi! Quá đủ
những đoạn trường…
Vì hai tiếng “quê hương” mà
ta sống
Vì hai chữ “đồng bào” mà ta
yêu
Đừng im lặng! Hãy vùng lên
khí phách!
Nhắm thẳng chúng mày
Bắn bốn ngàn năm lịch sử hào
hùng tiêu diệt lũ sói lang.
Phải đứng dậy dẫu ta là con
trẻ
Ngọn bút nầy cũng sẽ cắm vào
mặt chúng bay.
Năng Gù, 9/6/2011
VĨNH THÔNG
Tác giả giữ bản quyền, vui lòng ghi rõ nguồn khi sử dụng nội dung này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét