Lầm lũi đi
Lầm lũi về
Giữa đường đê vắng lặng
Không một bóng người.
Ông đi rồi câu lý xa vơi Đàn cò bay về phương Nam
Không còn khát khao vị phù sa. Hạt gạo
Nước đã lên
Cánh đồng trắng mênh mông
Chật vật không còn huyền ảo
Giữa cuộc đời. Nhân - thế - phù - sinh
Một mình ông - giọt lệ riêng mình.
Lung linh đáy nước, chín con rồng chầu về chân mẹ
Ông lung linh đốm lửa giữa rừng tràm
Một điệu hò tê tái
Một hồn thơ ngây dại
Đột ngột. Tím cả đất trời.
Giọt mực ông làm thơm hạt gạo
Con chữ ông làm ấm khói rơm
Trang sách ông làm chín cả mùa màng
Để xóm làng thẳng tắp đến tim ông.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét