Nhà thơ Lê Chí họ tên thật là Lê Chí Trường, sinh năm 1940, quê quán ở tỉnh Cà
Mau. Ông nguyên là Trưởng Ban Công tác Hội Nhà văn Việt Nam tại ĐBSCL. Hiện nay ông sinh sống ở thành phố Cần Thơ. Các tập thơ đã xuất bản: Cô gái đánh xe bò (1976), Những
con đường lặng im (1985), Hoa quỳnh (1989), Ngẫm nghĩ cà phê (1990),
Khuya xa (1990), Ngày ấy (1996), Thời gian (2012), Hạc (2013).
NGHĨ VỀ THƠ
1.
có thời thiếu gạo triền miên
ngộ nhận cao lương thành bài hát
ngộ nhận xanh xanh vườn cây ăn trái
ngộ nhận mênh mông biển bạc rừng vàng
giá ngộ nhận chừng như quá đắt
cháy rát vận nghèo
thơ thành nhu yếu phẩm
mọc đầy sau mưa
thơ chân phương và thơ trau chuốt
thơ cười cợt và thơ ưu sầu
thơ đánh đố thơ cởi quần cởi áo
đời sống rất gần thơ lạc nơi đâu
tăng tốc khen chê lạng lách
ỡm ờ tua tủa pháo bông
2.
rồi cũng đến hồi đối mặt
cơ man xác chữ vô hồn
gương mặt thơ dị dạng
chẳng kết cấu hạ tầng
tội nghiệp những bài thơ vô gia cư
con chữ lang thang bệnh hoạn
nào khác chi người
thơ sinh nở từ nỗi buồn nỗi khổ
men chữ ướp nồng nàn ngọn cỏ
từng giọt sương bãi đá bên đồi
sợi thao thức kết điều quen cũ
tìm-số-nhà-thơ đầy cảm xúc tạt vào
lởm chởm dọc đường ta với
từng đóa hoa sực nức mồ hôi
3.
tìm kiếm trong mơ những cánh đồng cao sản
thương làm sao thời mong được ăn no
nuôi lủ khủ heo gà ba ba trăn sấu
biết bán cho ai
nhà thơ học được rất nhiều ở nhà kinh tế
mỗi câu thơ có giá tâm hồn
đem chút mặn đời mình bỏ biển
để làm nên hạt thơ muối cho mình
THƠ MÌNH
người ta bảo sao tôi hay làm thơ thời sự
như chuồn chuồn đớp nước chẳng bay cao
bởi tôi vốn người không hay chữ
thấy thế nào viết vậy, biết sao!
người ta bảo nhà thơ phải tìm điều cốt lõi
quanh quẩn râu ria tiêu cực làm gì
tôi chẳng phải người hay soi mói
cái ác buộc mình không được quay đi
người ta bảo nhà thơ nên viết điều vĩnh cửu
đừng như lửa rơm một chốc rồi tàn
người chết đuối lẽ nào không cứu
tôi làm “liều” chớ chẳng phải “gan”!
người ta bảo nhà thơ phải có tầm thời đại
tạc vào bia năm tháng chẳng phai mờ
đôi mắt nói cùng điều ngang trái
hèn nhát làm gì có được câu thơ
thơ tôi viết, ừ, tôi đang viết
có trái tim giữ nhịp cho mình
dẫu mai mốt rồi thơ sẽ chết
cùng với tôi như một mối tình
chỉ lúc ấy máu không còn chảy
nhờ hồn thơ thao thức canh chừng
còn nghe được tiếng gà vẫn gáy
và mặt trời sưởi ấm sau lưng
CỔ TÍCH BÂY GIỜ
Thương những chiếc xe ba gác
chầm chậm
lăn
những chiếc xe thô sơ
nho nhỏ
xám như chiếc lá ven đường
sẫm màu thời gian loang lổ
giọt cà phê nhạt đắng
lề đường
những chiếc xe
ba bánh
bốn bánh
cần câu cơm
len lỏi hẻm tắt đường ngang chật hẹp
mua từng ký phế liệu
giấy vụn, sắt vụn, nhựa vụn
những chai tàu vị yểu đen thui
những lon bia lổn rổn
con cá bó rau, trái mướp trái cà
lần dò ra chợ
nước mắt mồ hôi
đổi từng chén gạo
cái chữ nhiều khi nhờ đó nẩy mầm
giảng đường đại học
nhờ đó có được những sinh viên tài giỏi
những chiếc xe
cồn cào
giấc mơ người nghèo đột quỵ
mai này
ngày xửa ngày xưa
tìm đâu những chiếc xe dân dã
chầm chậm bánh lăn
bởi nó làm xấu “mỹ quan” thành phố
kết tội lạnh lùng
phận đời
bêu riếu
cổ tích bây giờ
rưng rưng nước mắt
THỜI GIAN
từng giọt
từng giọt
đặc sánh
đại lộ thênh thang cao ốc tầng tầng
ngã ba ngã tư ngã năm
thác người xuôi ngược
xa xa những con đường đất
thấp thoáng dòng sông trôi dưới bóng dừa
lặng lẽ nỗi niềm
chật kín
ai ngồi hớp đắng ban mai
thương những con chim ngậm ngùi vỗ cánh
vài búp sen vừa nhú bên hồ
ngọn gió âm vang một thời tiếng hát
ai tiễn chờ ai lá thấp tơi bời
tiếng cười khẽ trong đêm gieo hạt
kỳ vọng mùa xanh
thời gian
nhức nhối
người với người lạc trong giá băng
đất nói điều chi
từng đêm sạt lở
sân trước vườn sau chộn rộn
người nghèo sát đất kẻ giàu ngất trời
khôn lường bất trắc
nhà ảo thuật tàng hình giữa ban ngày ban mặt
rình rập khu rừng nguyên sinh
điều vĩ đại bắt đầu bằng sự thật
sự thật mà thôi
thời gian
thời gian
nhẫn nại…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét