Nguyễn Đức Phú Thọ sinh năm 1989, nguyên quán Đà Nẵng, lớn lên tại
thành phố Long Xuyên, tỉnh An Giang. Hiện công tác tại Tạp chí Thất Sơn, Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật An Giang. Anh đã xuất bản tập thơ Nỗi buồn đập
cánh (2011) và đoạt nhiều giải thưởng về thơ. Xin giới thiệu chùm thơ mới của Nguyễn Đức Phú Thọ.
SÔNG
không chọn
cho mình kiếp sống quanh co
bao lối rẽ sông vẫn xuôi về biển
gió dập sóng dồi, mong manh vẫn tím
lục bình nghiêng nghiêng trổ hoa
không chọn cho mình phận sống nhạt nhòa
đứa trẻ từ sông mang giấc mơ về phố
năm tháng gieo neo, biển người chìm nổi
sông đến sông đi là cũng trở về
biển dẫu xa xôi, biển vẫn gần kề
sông không chảy làm sao biết sóng
sông không chảy làm sao dài rộng
hỡi mênh mang đồng vọng kiếp người
chọn sống như sông, đứa trẻ mỉm cười.
VIẾT CHO MÙA
Những ngón tay đan khóc mùa đông mới
chớm
Em ngang qua thành phố ướt vai mềm
Rũ xuống cỏ non một màu lá buốt
Vút bay lên từng nhịp đệm tiếng chim
Những hanh hao cuối mùa xoe mắt tròn
ngơ ngác
Gió rụng ngoài hiên bông cúc úa vai
gầy
Đêm lững thững dắt bóng về thăm phố
Chưa trọn đường mà giọt sương đã bay
Thương con dế khóc chuyện tình dang
dở
Xoay tiếng ghi-ta rớt nhịp phía muôn
trùng
Thôi hát nữa những nhập nhòa xưa cũ
Ngân theo mùa từng nhịp nhịp chuông
rung…
KHÔNG ĐỀ MÙA ĐÔNG
Chẳng có điều gì bất ngờ
mùa đông, lại đến từ phía sau
thầm thì những câu kể không đầu
không cuối
hàng cây ven đường trơ tóc xõa
nụ cười nhàu nhĩ buổi sáng
giọng nói khô gầy buổi sáng
cà phê đắng
môi hôn
níu cái choàng vai
cúc áo hờ hững lệch
chong chóng tình yêu
nhớ gió
bỗng xoay vù
mùa đông
gốc bàng thành thiếu phụ
rứt xuống mặt người nghìn chiếc
lá cô đơn
thành phố buồn thênh
bài hát cũng buồn thênh
...yêu nhau mùa đông...
... xa nhau mùa
đông...
anh chẳng biết làm sao
để nói về những ký ức mùa đông
đi qua thơ anh
bằng nỗi nhớ không đầu
không cuối
KHẼ
những quả trám khẽ rụng đầy
mùa thu khẽ vén lại sắc màu
trên nhành lá
giọt sương trả đêm
những thanh âm lạ
trong ta về bát ngát mùa
khẽ thôi nào
đã nắng, gió, mưa
mùa chấp chới những miền xa lắc
giọt phai phôi
tràn vương giọt mật
nhón chân qua
lòng thoáng rối bời
khẽ thôi nào
còn lại chút gì?
từng phím gió hát lời phiêu lãng
cầm tay đêm bước qua vùng mây trắng
sẽ thấy mình là sắc trắng
bình yên
khẽ thôi nào
hỡi cỏ non nguyên
chiều xa ướt
phố vàng
hoe nắng
những nỗi đau dịu dàng rất thật
có theo ta về đến cuối đường?
khẽ thôi nào
chút ấm còn vương…
NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét