Ta lay mùa mắt gió khỏa gầy hao Nghe hoa thở xạc xào mòn mỏi Lạc giữa ngõ osaka vòi vọi Tiễn em về phía khói chông chênh. Ta đã trượt triền dốc mơ nồng cháy Vòng tay không giữ được chỗ hẹn hò Em đã hóa ngọn nguồn điêu linh ấy Dư dả buồn để khuyết một nụ môi. Ta đã có một chiều đan tay đợi Trả về nhau điệu nhung nhớ phai phôi Quàng một nửa ta ngoài song cửa Một nửa kia thu dợm gánh đi rồi. Ta trốn giữa khoảng ngày hời hợt nhớ Lừa phỉnh ta đêm trống những ngọt ngào Em có đợi một vòng tay nông nổi Cho mình còn mùa cuối để thương nhau?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét