Nhà thơ Ngô Nguyên Nghiễm họ tên thật là Ngô Tấn Thiền, sinh năm 1944 tại Châu Đốc. Chủ trương tạp chí và nhà xuất bản Khai phá trước năm 1975.
Tác phẩm của ông được giới thiệu trên nhiều tạp chí văn chương trong và ngoài nước. Một số tác phẩm tiêu biểu như: Người hành giả và khúc trường ca sinh tử (1974), Hiến dâng cát bụi (1989), Chớp bể mưa nguồn (1992), Hoàng hạc (2004), Trăm năm ngàn năm (2008)…
CUỐI NĂM VỀ BIÊN CƯƠNG THĂM LĂNG MIẾU CỐ HƯƠNG
Mươi năm chưa trở lại biên cương
Biết có còn không bóng miếu đền
Ẩn khuất bên làn sương bóng núi
Từng hàng đá rụng nát không gian
Cổ mộ im lìm đau tổ phụ
Xương tàn hoang dã khói hương bay
Cao cao tiếng hót con chim lạ
Rót lạnh lùng chi giữa đất trời!
Lăng miếu ngày xưa đầy ngói rụng
Sân đình danh tướng chợt hoang vu
Nỗi đau vận nước mờ nhân ảnh
Lạc ngựa nào reo động thiên thu?
Thì ra, sương khói có hồn hoang
Thương giáp ai treo trước cổng làng
Phải chăng xương cốt khô đầu núi
Đang nhìn ngơ ngác máu non sông?
Voi trận sa lầy giữa chiến trường
Ngóng về chủ tướng mắt rưng rưng
Chiến công đuổi giặc chưa viên mãn
Đành lòng hồn phách gởi ba quân…
Linh vật còn đau cơn quốc biến
Ngàn đời phong thổ ngập hoang sơ
Đèn soi sao hết trang sử ký
Núi sông đỏ máu địa dư đồ…
Có tiếng vó câu từ muôn kiếp
Đầy trời lục lạc báo tin sang
Giặc tràn biên thổ như châu chấu
Mà hậu đình hoa vẫn cuối sông
Cổ thụ nhiều phen treo roi sắt
Động lòng thiên tướng khóc quê hương
Địa giới ngàn xưa thành trôn ốc
Nội thù đau xót gái Mỵ Nương!
Mươi năm trở lại nhìn bóng núi
Bụi hồng vừa giũ góc sơn khê
Nhà ai xóm dưới điêu tàn quá
Mộ phần xao xác giọt sinh ly…
Người của hôm nay về hoang vắng
Nhang tàn đưa tiễn kẻ hôm qua
Gió núi lật tung trang sử ký
Tượng thần vong quốc giữa quê nhà!
Tháng 12 năm 2018
BÊN SƠN LỘ QUÊ XƯA, NGHE TIẾNG
CHIM KÊU CHỢT ĐAU LÒNG VIỄN XỨ
Tặng Trịnh Bửu Hoài, Trần Biên Thùy, Tô Duy Sơn, Vĩnh Thông, Lâm Hảo Dũng
Bao năm bóng dáng sân nhà cũ
Cửa khép vàng bay bụi phủ đầy
Nhang khói từ đường màn nhện phủ
Hồn hoang tổ phụ lạc chân mây
Ngày đi, núi chất trên vai rộng
Nhốt tiếng chim gù góc phố xưa
Biên giới lạnh lùng lời tiễn biệt
Rằng, trăm năm hẹn một ngày về...
Quê xưa, ngày tháng mờ sương khói
Ngõ cũ tàn phai lối cố hương
Phong vũ phủ đầy trên mái tóc
Tàn đêm, bóng núi vỡ quanh hồn !
Chớp mắt, đầu xanh giờ chớm bạc
Chưa tròn mộng lớn tuổi thanh xuân
Mươi năm chưa viết xong trang sử
Đèn sách nằm im gác bóng đêm...
Quanh đây, lối cũ mờ nhân ảnh
Lớp lớp người xưa thoáng hiện về
Sỏi đá bỗng len hồn cát bụi
Chập chờn biên giới khói hoang sơ
Cầm bằng như tiếng ai vừa gọi
Sơn lộ âm âm dưới ráng chiều
Khách chợt hiểu rằng ngày tiễn biệt
Đời người, lạc giữa tiếng chim kêu !
Bên góc biên thùy, nhà gác mái
Tổ đình im ắng ngói âm dương
Ngày về, bông gáo vàng bên ngõ
Rụng khắp vườn xưa thật não nùng...
Cứ nghĩ, sẽ xoay quanh nhật nguyệt
Trùng trùng âm Giốc hóa cung thương
Ôm theo hồn núi đêm xa xứ
Ấm lạnh buồn riêng, khách viễn phương ...
Giữa đêm, 25/7/2019
CUỐI NĂM NGHE TIẾNG CHIM REO TRÊN ĐƯỜNG VỀ CỐ HƯƠNG
Ngập ngừng giây phút bên hàng dậu
Đâu ngỡ chiều nay ngộ cố hương
Cát bụi bám đầy vai áo bạc
Biết rằng phong vũ cũng vô tâm!
Hàng dâm bụt đỏ ngày thơ ấu
Rúng động hồn hoang lữ khách xưa
Mái ngói rêu phong mờ quá khứ
Hay là chờ đợi bóng hài nhi...
Ngày đi sương gió thênh thang tiễn
(Chất ngất trong lòng khói miếu hoang)
Xe ngựa quy hồi hịch sử ký
Nhuộm vàng đại mộng nẻo quan sơn
Hương lửa chưa đầy quanh bếp cũ
Mà hàng cúc dại cuối sơn trang
Nép hồn u tịch bên ngày tháng
Chờ tiếng chim reo giữa gió ngàn
Hành trang ăm ắp vầng trăng khuyết
Một chút núi xanh, chút miếu đền
Nên giữa đêm trường cô tịch nghĩ
Tội cho long trượng quá cô đơn!
Thời gian cứ chảy như dòng nước
Nhuộm mái tóc xanh sớm bạc màu
Nửa bóng trăng khuya soi chẳng thấu
Dọc đường định mệnh, ngọn đèn chau...
Thì ra, cọng cỏ may kỳ lạ
Không vướng trên cành bông gáo quê
Cho thỏa cơn sầu bi trọn kiếp
Nỡ đem lòng vướng tóc Kinh Kha
Có lẽ sông Rồng dài vạn kỷ
Nên bè thủy lục chập chờn trôi
Đèn khuya ai thắp bên kia vậy
Có sáng lòng ai ở bến nầy?
Đâu nghĩ chiều nay về cố xứ
Hàng dâm bụt đỏ ấu thơ xưa
Hài nhi khoác áo màu năm tháng
Đi giữa hồn thiêng tiếng võng đưa....
Xóm cũ đâu còn hàng cổ thụ
Tiếng chim hoang dã rúc âm u
Nước ròng nước nổi quanh sơn lộ
Gọi khách tha phương lạc lối về...
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét