Nhà thơ Đào An Duyên sinh sống và làm việc ở thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai. Chị là Thạc sĩ Văn học, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Tác phẩm đã xuất bản: Ngày đã qua (thơ, 2016), Một ngày khác ta (thơ, 2018), Dòng sông trôi qua tôi (tản văn, 2019), Dưới thềm cũ rêu phong (tản văn, 2022) Trên tầng sâu ý nghĩ (thơ, 2024). Giải thưởng: Giải Khuyến khích của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam (2017), Giải C của Hội VHNT các dân tộc thiểu số Việt Nam (2019)...
BÓNG NÚI
Trở về núi một ngày trái gió
Nghe chênh vênh cơn khát giấu đáy hồ
Bao nhiêu tuổi núi trơ mòn đỉnh đá
Bao nhiêu năm tháng đã theo nhau qua đây
Nếp nhà mình vẫn im lìm nép bên chân núi
Dưới bậc thang mòn dấu thời gian
Chân con lên xuống không đếm hết tuổi mình bóng từng thớ gỗ
Cha vẫn ngồi vót những nan tre và kể chuyện chiến trường
Con tựa vào núi tìm lại bình yên
Chuyện thành thị phố phường lòng người chật chội
Đàn cò mải miết bay theo mặt trời về núi
Núi ngủ dần trên bóng mình ngả vào đồng ruộng quê hương
Bình minh gọi sớm mai thức giấc
Núi mở gió thơm những thung sâu
Con nhẹ bước chân trên những bậc cầu thang nhà sàn
Bóng cha in vào bóng núi
Thấy mình vững chãi trở về nơi xanh thẳm tuổi mình…
THẢ XUỐNG MỘT DÒNG TRÔI
Dòng sông quanh co chảy qua tháng bảy
Con về ngồi bên bờ sông ngun ngún gió
Nghe xạc xào lời ký ức gọi con
Mái nhà mình vẫn nằm đấy. Lặng yên
Cỏ dại phủ lên ngày con đi bời bời giông bão
Những đêm mưa xót mắt con. Mẹ bấm mười ngón chân xuống đường tấy đỏ
Manh áo mưa như cánh con cào cào mới trổ
Chỉ đủ che cho con. Mẹ ướt sũng phận người
Con lận đận nổi chìm trăm phía gió giông trôi
Lòng chưa lúc nào nguôi thương quê nhà phía bão
Hạt lúa chưa kịp chắc mình cúi nhìn nơi chôn nhau cắt rốn
Đã đớn đau mang phận nảy mầm
Con trở về ngồi lặng với dòng sông
Hun hút cuộc người. Trở về nhà mình như khách lạ
Chỉ có gió bao dung ngày cũ
Và cỏ vẫn xanh như con chưa từng xa
Ước có thể buồn cho một nỗi niềm xưa
Con gọng vó cong vào chiều cái nhìn ngơ ngác
Cánh bèo dụi chân con êm như lời hát
Giông bão phía cuộc người. Thả xuống một dòng trôi…
CÂU THƠ KHÔNG NGỦ
Câu thơ ứa ra từ đêm mất ngủ
Ngoài kia mênh mếnh gió
Co ro trong ý nghĩ buồn
Thăm thẳm phận người chằng đụp vá víu
Khó lòng rạch ròi đen trắng
Giữa tâm bão biết ơn người dìu ta vào vùng lặng
Biết ơn cả lòng mình đã tẻ nhạt với hư danh
Ngày hít thở dối gian giao đãi thị thành
Thèm lời thô tháp đất bờ lấm lem chân thật
Đừng ước thành phố trong mơ
Bởi trong mơ thành phố vẫn cưu mang những phận người hèn kém
Có ai thấy mình thừa ra giữa cuộc đời
Câu thơ ứa ra từ đêm mất ngủ
Câu thơ xót xa phận người cô độc
Câu thơ lăn về phía căm căm không phải do mùa đông
Câu thơ tỉnh giấc phía ngày mai không biết có mặt trời…
ĐÀO AN DUYÊN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét