Tôi trở lại nhà xưa
Nhện giăng tơ mái hiên ngã màu xám xịt
Mấy sợi ngoằng ngoèo vụn vằn tiềm thức
vọng tôi về.
Đã không còn nhà của ngày xưa
Con sông đa truân vẫn vỗ bờ sau
thảng thốt
Ngã ba trước nhà quen thuộc
vẫn tấp nập người.
Từng bước chân qua ngạch cửa quen
nơi thuở bé hay bò ra đó
Khung cửa năm nào lớn quá
sao không đủ cho tôi trú mát hôm nay?
Nhà đã không còn, người cũng vời xa
mà nước vẫn xanh, mà bông vẫn đỏ
Tháng năm khờ dại đó
giờ neo đậu vào đâu?
Tuổi hai mươi tôi trở về nhà xưa
tìm nhặt bóng mình.
VĨNH THÔNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét