22/8/24

Hoài Huyền Thanh đi tìm cánh cò trắng long đong

Nhà thơ Hoài Huyền Thanh tên thật là Bùi Thị Mành, sinh năm 1952, quê quán An Giang. Chị tham gia phong trào thơ văn trong học đường từ trước năm 1975. Gần đây, các tác phẩm của chị được giới thiệu thường xuyên trên nhiều tạp chí và website văn chương. Năm 2022, chị xuất bản tập thơ Hạt nắng mồ côi (Nhà xuất bản Hội Nhà văn). Xin giới thiệu đến bạn đọc một số bài thơ tiêu biểu trong tập thơ!

 

 

CÁNH CÒ TRẮNG LONG ĐONG

 

Cánh cò trắng chao nghiêng chiều lẻ bạn

Trời Láng Linh biêng biếc một màu mây

Xa hun hút bao mùa chim đổi xứ

Hơn ba mươi năm không về lại chốn này

 

Xuôi mái chèo ta về thăm Tà Đảnh

Đụn rơm vàng, con nước rối xưa đâu?!

Cây gáo khóc tím đồng không mông quạnh

Trăng muộn màng thút thít nát đêm thâu

 

Đoàn giáo sinh tiễn mùa xuân năm ấy

Áo trắng học trò… trắng cả ước mơ

Thuở thơ dại nào hay trời run rủi

Ngơ ngác lòng ta, trĩu nặng tim người

 

Đình Bình Long nắng dài loang nỗi nhớ

Kinh Xáng Vịnh Tre bóng xế ngả nghiêng rồi

Bao nhiêu năm ta không về qua đó

Bình Thủy buồn hờ hững dáng chiều rơi!

 

Cánh cò trắng long đong… trời viễn xứ

Nhớ cánh buồm thấp thoáng ánh chiều xưa

Tê tái lòng… mùa chia tay thuở ấy

Xuân ngậm ngùi buồn khắc khoải gió ơi!

 

 

CHƯA KHUẤT BÓNG 

MÀ SAO NGHIÊNG NGHIÊNG NHỚ

 

Sáu mươi bốn cây số dài liên tỉnh

Dịu vợi xa hun hút một con đường

An Giang - Cần Thơ hai đầu nỗi nhớ

Chùm hoa xưa treo cánh thoáng mùi hương

 

Lệ long lanh nhạt nhòa khung kính trắng

Giảng đường thênh thang quên tiếng ai cười

Hành lang lung linh những chùm hoa nắng

Hoàng hôn buồn hiu hắt giọt mưa rơi

 

Ai cũng đi chuyến xe đời vô tận

Tùy duyên ta gặp gỡ mỗi cung đường

Nào ai biết bao ga đời lận đận

Còn kịp về tiễn biệt hạt mù sương

 

Mưa vẫn miên man trên từng cây số

Gió dập vùi tan tác cánh hoa xưa

Ta chia tay nhau thuở ấy đâu ngờ

Biệt mù khơi bốn mươi năm có lẻ

 

Đường liên tỉnh mịt mù theo cánh gió

Anh về đâu? Em biết sẽ về đâu!

Chưa khuất bóng mà sao nghiêng nghiêng nhớ

Hoàng hạc bay bay về chốn giang đầu.



CHỢT THẤY BƠ VƠ


Đôi mắt vẫn nhìn. Thôi! Đắm đuối

Mà sao chưa nói đã cạn lời

Dòng sông trăng lung linh dát bạc

Một thuở nào hai đứa chung đôi


Gờn gợn tóc mây. Thôi! Đen nhánh

Bàn tay chưa vuốt tả tơi rồi!

Nắng chưa hanh vàng hiên cúc trắng

Người về bên ấy bỏ cuộc chơi!


Mỏng manh dáng lụa. Thôi! Cài áo

Đóa hồng nhung úa tự bao giờ

Ai hay búp ngọc thơm mười sáu

Chạnh lòng tôi hóa đá ngẩn ngơ


Nụ hôn mơ ước. Thôi! Dừng lại

Cánh hồn nhiên bay mất lâu rồi

Đời rối rắm tựa như mạng nhện

Giăng khắp cùng ngóng phía xa xôi


Vậy là trái tim. Thôi! Thèm nhớ

Chuyện ngày xưa nắng đợi mưa chờ

Hạt mưa lay lắt qua song cửa

Nắng ngậm ngùi chợt thấy bơ vơ.

 

HOÀI HUYỀN THANH

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét